Chắc có lẽ ai trong đời điều phải trải qua những năm tháng tuổi trẻ mà mỗi khi nhắc lại đều cảm thấy nhớ về những kỉ niệm và khi nhắc lại mình lại cảm thấy hối tiếc về những gì mình chưa làm hay đã làm mà mắc phải sai lầm, thất bại. Nhưng có lẽ vào những ngày tháng tội tệ nhất lại là những khoảng khắc tuyệt vời và đáng nhớ nhất của Tuổi Trẻ!
Hôm nay trên đường đi làm về nhà lại phải dầm một cơn mưa, trên đường đi trong lòng cứ suy nghĩ mãi “Tuổi trẻ mình đã hối tiếc điều gì chưa ?”. Mình đã bao giờ cảm thấy hối tiếc khi mình chọn Nhật Bản là nơi dần chân cho mình khi còn trẻ không?
Tại sao những năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ mình lại cống hiến cho xứ người? Bởi vì chính mình cần phải học rất nhiều điều từ đất nước, con người và văn hóa nơi đây, để chuẩn bị một hành trang cho cuộc sống và chặng đường tương lai phía trước. Đôi lúc khi mình đi làm phải chịu nhiều nỗi cực khổ tủi nhục và nhẫn nhịn. Nhưng mình biết rằng những điều đó là bình thường đối với một người bạn trẻ như mình, không có gì trong tay thì người khác xem thường mình cũng là chuyện bình thường “khi mình chưa có gì cả, hãy cúi mình để người khác cho mình cơ hội,và im lặng hành động để một ngày nào đó Thành Công sẽ lên tiếng thay mình”!
Từ khi mình chọn con đường này, mình biết rằng mình phải đánh đổi và hy sinh nhiều thứ, xa gia đình cha mẹ và bạn bè đặc biệt là người mình thương yêu… Và những ngày tháng tự do có thể đi bất cứ nơi đâu,làm bất cứ việc gì mình thích… Để đổi lại một cuộc sống công nghiệp vì mọi thứ đều tính bằng tiền bằng thời gian công sức và cả trách nhiệm khoảng thời gian ấy trống vắng cô đơn và một mình phải đối diện với chính cuộc đời mình, có những khoảng lặng của cuộc đời mà khi mình cảm thấy bình yên nhất là lúc mình được ngắm chiều tà, rời xa nơi thành thị hay ở một góc tĩnh lặng của chốn công nghiệp nơi mọi thứ không có xô bồ tấp nập!
Đời người muốn được bình yên,cần phải trãi qua những năm tháng vất vả và đau khổ. Mình nghĩ rằng 3 năm ở Nhật là khoảng thời gian tuyệt vời để mình rèn luyện học tập và tu dưỡng bản thân mình nhiều hơn, vì khoảng thời gian đó mình xem được sức chịu đựng trong cuộc sống mình tới đâu, sự đơn độc trên bước đường đời phải trãi qua như thế nào và mỗi ngày phải tự hứa với lòng mình rằng là phải thật sự quyết tâm, mạnh mẽ và cứng cáp hơn ngày hôm qua và phải phát triển mình hơn của 1 năm 2 năm trước. Vì khi rời xa nước Nhật để trở về nơi mình sinh ra thì còn một chặng đường dài phía trước khoảng thời gian 30-40 năm sau phải phấn đấu và nỗ lực không ngừng!
Có người nói với mình rằng Tuổi Trẻ chính là vốn và chỉ khi mình nổ lực phấn đấu không ngừng thì vốn của mình mới có giá trị bởi những năm tháng nổ lực phấn đấu không ngừng học tập ấy đã xây dựng cho mình một năng lực một sức mạnh một ý chí cho chính mình và chỉ khi mình dám đột phá dám liều mạng thì Tuổi Trẻ của mình mới đáng tự hào. “Tài năng của bạn giống như một con dao, bạn càng mài thì dao càng bén, còn bạn để lâu thì một ngày nào đó nó sẽ rỉ sét và không sử dụng được”.
Bạn đối xử với những năm tháng tuổi trẻ mình như thế nào thì những năm tháng sau đó, rất có thể bạn vẫn sẽ lặp lại một khuôn mẫu y như vậy ở độ tuổi trung niên và đến một lúc nào đó khi thời gian không còn nữa bạn chợt nhận ra rằng bạn đã bỏ phí rất nhiều thời gian của cuộc đời. Khi giật mình nhìn lại bạn lại tự hỏi bản thân rằng ”Mấy chục năm qua Tôi đã làm gì cho đời?, Tôi đã cố gắng vì cái gì?…”
Nếu nhìn lại mình cảm thấy may mắn nhiều hơn là nổi cực khổ khi chọn con đường sang Nhật để làm việc và học tập, vì dù ít dù nhiều Nhật Bản cũng cho mình được nhiều thứ trải nghiệm hơn là mình mất mát. Vậy tuổi trẻ của mình đã hối tiếc điều gì???
Chắc có lẽ đó là khi mình không còn gì trong tay sau gần 4 năm tự học tự lập nghiệp, hai bàn tay trắng tạo ra một đống nợ nần và thật tình cờ vào khoảng thời gian khủng hoảng đó tôi lại gặp được người mình thương quan tâm chia sẻ và lo lắng cho mình. Sao ông trời lại đối xử với tôi như thế chứ đã không cho tôi may mắn sự nghiệp vậy sao còn cho tôi người tôi muốn quan tâm muốn chăm sóc họ vào thời điểm tôi không có gì cả? Thời gian này với tôi mà nói như và một con thuyền mất phương hướng giữa đại dương bao la kia, tôi cầm cố xe máy, điện thoại… Để trả những đồng tiền lãi suất mà tôi gây ra. Lúc này ngày cả việc liên lạc với cô ấy cũng khó khăn tôi phải mượn điện thoại của đứa em mình để có thể hỏi thăm em để nhận được những lời động viên an ủi từ em.
Khi đó cũng là lúc tôi quyết định đi Nhật để có thể kiếm tiền trả món nợ mà mình gây ra vì trong lòng luôn có hai từ Trách Nhiệm bởi ngay cả việc của mình gây ra giờ đây nó ảnh hưởng đến người thân thì thật sự mình thấy trách bản thân mình và thấy có lỗi với họ. Ngày tôi ra Hà Nội để học tiếng Nhật cũng là ngày tôi chia tay cô ấy nếu cố níu giữ mối quan hệ khi trong tôi vẫn còn nhiều gánh nặng chưa thể buông bỏ được thì cô ấy sẽ là người chịu thiệt thòi vì vậy tôi muốn cô ấy thoát khỏi tôi, thoát khỏi kẻ phiền hà vô dụng này.
Cuộc đời là vậy đó các bạn,phải có những lúc như vậy mình mới biết mình là ai, mình có thể trân trọng được điều gì trong cuộc sống này. Tôi luôn nói với mình rằng phải kiên cường chịu đựng giống như một cây cỏ dại mọc bên đường mà người đời họ đi ngang qua có thể dừng chân tè vào mình hay thậm chí dẫm đạp và giày xéo bạn thì bạn phải học cách chịu đựng hay bạn có thể tự ăn ủi mình thế này ” Đường tăng trải qua 81 kiếp nạn để thành chín quả thì những khó khăn giờ đây với bạn là một kiếp nạn nếu bạn bỏ cuộc thì bạn đang từ bỏ đi cái ngày huy hoàng của mình”
Không có thành công nào mà trải đầy hoa hồng cũng không có thành công nào mà sung sướng hay nhanh mà có được, nó đều phải trải qua muôn vàn cay đắng đau khổ “nhẫn-nhịn-nhục” và kiên trì mới có được, nếu thành công quá dễ dàng thì nó lại không có giá trị cao mà người đời phải ngưỡng mộ. Bản thân mình cảm thấy Tự Hào!
Nguồn: Facebook
Có thể bạn thích: