Cuộc đời chẳng có ai biết được điều gì sắp xảy ra. Những thứ đợi ta phía trước có thể là hiểm họa, cũng có thể là may mắn. Sống trọn vẹn một ngày hạnh phúc, mới thật sự là điều đáng quý. Tôi vốn không tin vào những gì gọi là may mắn bất ngờ. Thế nhưng, cùng với người bạn trải qua câu chuyện như mơ này, tôi mới thật sự tin vào những thứ gọi là điều kỳ tích. Chàng trai nghèo bỗng chốc trở thành tỷ phú chẳng ai khác chính là người bạn nối khố của tôi.
Những con người không có tương lai
Tôi và Minh vốn là bạn bè nối khố từ nhỏ. Nhà hai đứa cạnh nhau, nên gần như ngày nào tôi với nó cũng rủ nhau cùng học cùng chơi. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ ngày bé hai đứa đi vặt trộm xoài, đi tắm ao đầu làng. Nhà chúng tôi không thuộc dạng khá giả, cộng thêm cảnh đông con. Cố gắng cho chúng tôi đi học đã là một điều khó khăn. Lại công thêm tính tôi và nó ham chơi, có học cũng chữ được chữ không. So với Minh tôi còn kém một bậc, nó vẫn còn hiểu được con chữ, còn tôi thì không.

Thế nên, ngay khi học xong cấp 2 chúng tôi đã không đi học nữa. Hai đứa chúng tôi quyết định đi làm ăn xa để kiếm tiền đỡ ba má. Hai đứa trẻ mới nứt mắt, còn chưa trưởng thành thì có thể làm được gì. Ấy thế mà chúng tôi cũng theo chân một đàn anh trong lành lên Sài Gòn làm xây dựng.
Nói làm nghề xây dựng cho oai, chứ thực chất chúng tôi chỉ được làm bốc vác. Thể chất khỏe, nên tôi và Minh nhanh chóng được ông chủ yêu quý. Những công trình nào lương cao, đều cử chúng tôi đi.
Cuộc sống xa nhà, vừa nhớ gia đình, vừa mệt mỏi vì làm việc cả ngày. Thế nhưng, tôi và nó vẫn có thể vượt qua. Chỉ cần nghĩ đến những đồng tiền chúng tôi kiếm được có thể giúp đỡ gia đình, là mọi việc tan biến.
Nói về hai đứa, tôi và Minh có tính cách rất khác nhau. Nhưng đặc biệt từ nhỏ đến giờ, tôi và nó chưa cãi nhau to lần nào . Minh được cái nết rất tốt, nó luôn luôn yêu đời, tràn đầy năng lượng, luôn tin tưởng vào điều kỳ tích. Không như tôi cả ngày lầm lì, sống thực tế.
Tương lai do mình tự gây dựng
Chả mấy chốc chúng tôi cũng đã làm được vài năm. Bây giờ đã không còn phải bốc vác. Chúng tôi cũng được học để xây nhà, lên được thợ chính. Tuy nhiên công việc mệt mỏi, không có tương lai này, thì mong chờ gì. Sau này, khi hết sức khỏe, còn ai dám thuê chúng tôi. Minh nó vẫn hay cười đùa bảo với tôi “mày cứ nghĩ thế thì sao khá lên được, phải như tao, vui vẻ, thì mới gặp được may mắn”. Kể cũng tài, cu cậu dù có làm việc quần quật cả ngày, cũng không quên thú vui của mình.

Minh nó rất thích chơi xổ số miền bắc hay miền nam. Những tấm vé số thành phố Hồ Chí Minh đều được nó mua về mỗi ngày. Tôi nhiều khi thấy nó mua nhiều quá cũng phát cáu “mi nghĩ mi trúng được đấy mà mua cho cố vô”. Nó chỉ cười hềnh hệch “mi cứ chờ xem, ta trúng mi đừng có xin nhá”. Tôi chẳng bao giờ tin tưởng vào mấy cái xổ số này. Quay cả 5 6 con số, thì bao giờ mình mới trùng được mà chơi. Tích kiệm tiền mỗi ngày không phải sẽ được nhiều hơn sao?
Thế nhưng Minh nó vẫn quyết tâm mua mỗi ngày. Cứ đến giờ quay thưởng, nó lại dừng tay chạy đi mượn điện thoại mọi người để xem. Nhìn dáng vẻ sốt sắng của nó lúc so kết quả mà tôi cùng những người làm cùng được trận cười no bụng. Kể ra cũng phải thấy số nó đen đến mức nào, người ta mua liên tục ít cũng trúng được giải khuyến khích. Thế mà cả năm liền nó chơi xổ số tôi chả thấy nó trúng cái nào.
Chàng trai nghèo trở thành đại gia
Dù tôi có nói thế nào, nó cũng không bỏ được thú vui đó. Mỗi ngày mất một hai chục mua vé số, không đáng là bao. Nhưng nhiều ngày tích góp, tôi cũng thấy tiếc cho nó. Tôi khuyên nó “ta thà đem tiền đó đi ăn còn hơn đi mua xổ số đó mi. Không có trúng được đâu, mua nhiều vứt đi uổng”. Nhưng có lẽ lời tôi khuyên nó là sai thật. Nó dường như bỏ qua tất cả lời nói của tôi, vẫn tiếp tục mua mỗi ngày.
Quá trình mua rồi chờ đợi, hồi hộp so số, rồi thất vọng diễn ra mỗi ngày với cu Minh. Tôi nghĩ nếu nó cứ thế này chắc không lấy được vợ mất. Tiền tích góp đi tán gái có khi giờ nó có người yêu rồi. Thế mà chuyện gì đến cũng phải đến. Ngày định mệnh đó xảy ra vô cùng bất ngờ, cu Minh hôm nay làm việc chăm chỉ. Do nhiều việc quá nên hình như nó quên béng mất việc phải đi mua xổ số. Tôi nghĩ hay là cu cậu bỏ tính chơi xổ số rồi. Hóa ra không phải vậy, đến giờ quay số, nó từ đây rút ra 3 tờ vé số gấp gọn để trong túi áo.
Có công mài sắt có ngày nên kim
Hóa ra từ lúc sáng sớm nó đã đi mua để sẵn rồi. Minh bảo “đêm qua ta nằm mơ nhé, ta được báo số này chuẩn lắm, sáng nay ta đi lùng tờ vé số này mãi đấy.” Tôi cười và nói “đâu mi được báo số nào, mi đem ra đây anh em so cho nào, không lại nhầm bây giờ”. Nói thế chứ tôi các nó trượt chắc rồi, lấy đâu ra chuyện được báo, rồi mua số chuẩn.

Vừa dứt câu, màn hình điện thoại của tôi nổ ra con số giống y tờ Minh mua. Tôi không thốt được lên lời, chỉ có Minh hét lên “ta trúng thật rồi, mi không tin, trúng này, trúng này”. Tôi tự nhận ra rằng, việc nó chăm chỉ mua vé số, tin vào việc sẽ trúng số mỗi ngày khiến cho nó có động lực. Mọi chuyện đã thành sự thật, nó trúng được giải độc đắc ngày hôm đó. Ngay hôm sau, tôi với nó lên đường đến đại lý gần nhất để làm thủ tục đổi thưởng.
Cầm tiền trên tay mà tôi và nó run rẩy, không nói lên lời. Chưa bao giờ chúng tôi được nhìn thấy số tiền nhiều thế này. Nó cầm số tiền đó đi gửi ngân hàng, đem về gia đình, một ít làm từ thiện. Tôi được nó cho nhưng không cầm, vì tôi cảm thấy mình đã sai khi khuyên nó đừng chơi. Mặc dù nó giàu lên nhưng chúng tôi vẫn là bạn tốt.
Các bạn thấy đấy, cuộc đời vốn có nhiều chuyện bất ngờ có thể xảy ra. Người nghèo hôm nay, mai có thể giàu nhờ mua vé số vietlott, người giàu cũng có thể phá sản. Chỉ cần có niềm tin, chỉ cần chăm chỉ, mọi chuyện đều có thể thành hiện thực.